🦪 Hắn Vừa Đi Vừa Chửi

Hắn muốn lấy mình giá trị 5.500 đồng bảng vàng làm mồi, câu ra đám hải tặc tham lam hoặc là cường giả sau lưng đám xã hội đen này! Cứt chó! Mình vừa rồi sao lại cho rằng hắn là bằng hữu tương đương không tệ, không, mình sao lại cho rằng hắn là bằng hữu của mình! Hắn vừa chửi vừa kêu làng như bị người ta cắt họng. Ồ hắn kêu ! - Ối làng nước ôi! Cứu tôi với ối làng nước ôi! Bố con thằng Kiến nó đàm chết tôi! Thằng lí Cường nó đâm chết t'ôi rồi, làng nước ồi! Và họ thấy Chí Phèo lãn lộn dưói đất, vừa kêu vừa lấy mảnh chai cào vào mặt. Máu ra loe loét trông gớm quá ! Tức chết đi được mất! Đã thế, hắn chửi cái máy, chửi thằng làm ra framework, chửi thằng Sysadmin. Không ai nghe cả, thế có phí code không cơ chứ. Thế là hắn chửi cái thằng chết bầm nào đã viết code, mà chính hắn chứ ai. Cuối cùng thì không biết code lỗi chỗ nào cả. Trước kia chỉ có hắn biết và trời biết, bây giờ thì chỉ có trời mới biết. Sign Up Hắn vừa nghe Trần Quả hú hét, vừa mặc cho tâm tưởng trôi xa: nếu giờ mình vẫn núp sau cánh gà, chắc sẽ không thể tận mắt thưởng thức màn trình chiếu 3D đỉnh cao này đâu nhỉ? Cảm giác ngồi ở khán phòng thật khác… Bạn đang xem: Hắn vừa đi vừa chửi. bao giờ cũng thế cứ rượu xong là hắn chửi Hướng dẫn làm bài: - tiếng chửi của Chí Phèo được chuyển ngay lên đầu tác phẩm, vướng lại một tuyệt vời sâu sắc trong tâm địa tác giả về nhân đồ gia dụng Chí Phèo với giờ "Hắn vừa đi vừa chửi. Bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là hắn chửi. Bắt đầu hắn chửi trời. Có hề gì? Trời có của riêng nhà nào? Rồi hắn chửi đời. Thế cũng chẳng sao: đời là tất cả nhưng chẳng là ai. Tức mình, hắn chửi ngay tất cả làng Vũ Đại. Hắn vừa đi vừa chửi. Bao giờ cũng thế, cứ mỗi lần check từ khoá xong là hắn chửi. Bắt đầu chửi Google, có hề gì? Google có của riêng nhà ông SEO nào? Rồi hắn chửi tool, hắn chửi đủ loại tools từ Ahref sang Search Console, chửi qua cả Analytics,… vì hắn cho rằng mấy tools bị lỗi. Hắn vừa đi vừa chửi…: sự xuất hiện tự nhiên; Qua tiếng chửi, chân dung nhân vật hiện lên: Kẻ lưu manh cứ rượu vào là chửi nhưng đằng sau đó thấy Chí Phèo mong muốn được coi là người bình thường; b. Lai lịch, cuộc đời Chí Phèo trước khi ở tù Hắn vừa đi vừa chửi. Bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là hắn chửi. Bắt đầu chửi trời. Có hề gì? Trời có của riêng nhà nào? Rồi hắn chửi đời. Thế cũng chẳng sao: đời là tất cả nhưng chẳng là ai. Tức mình hắn chửi ngay tất cả làng Vũ Đại. Nhưng cả làng Vũ pDMpIaf. Hắn vừa đi vừa chửi. Bao giờ cũng thế, cứ mỗi lần check từ khoá xong là hắn chửi. Bắt đầu chửi Google, có hề gì? Google có của riêng nhà ông SEO nào? Rồi hắn chửi tool, hắn chửi đủ loại tools từ Ahref sang Search Console, chửi qua cả Analytics,… vì hắn cho rằng mấy tools bị lỗi. Thế cũng chẳng sao Tools là công cụ phục vụ cho SEOnhưng cũng chẳng là của riêng ai. Tức mình hắn chửi ngay tất cả làng SEO, chửi hết mấy ông đối thủ đang nằm TOP trên hắn. Nhưng cả làng SEO ai cũng nhủ “Chắc nó trừ mình ra!”. Không ai lên tiếng cả. Tức thật! Ồ thế này thì tức thật! Tức chết đi được mất! Đã thế, hắn phải chửi cha đứa nào không chửi nhau với hắn. Nhưng cũng không ai ra điều. Mẹ kiếp! Thế thì có phí rượu không? Thế thì có khổ hắn không? Không biết đứa chết mẹ nào đẻ ra SEO cho hắn khổ đến nông nỗi này! A ha! Phải đấy hắn cứ thế mà chửi, hắn chửi đứa chết mẹ nào đẻ ra SEO, đẻ ra cái Google chết tiệt? Mà có trời biết! Hắn không biết, cả làng SEO Vũ Đại cũng không ai biết. Đọc tin nhắn báo tin đuổi việc từ sếp, một buổi sáng chủ nhật tinh sương đã thấy hắn nét mặt xám ngắt cưỡi trên chiếc Wave tàu, đi ra từ xóm trọ bênmột lò gạch bỏ không. Chắc hắn lại đi uống rượu với cháo lòng tiết canh gì rồi. Lại nhớ về cuộc đời hắn, năm 18 tuổi hắn phụ quán bún cho một bà goá già, người đàn bà goá bán bún được thời gian thì quán đóng cửa vì ế, hắn lại đi phụ quán nhậu cho một bác phó cối, bác phó cối này chết thì hắn bơ vơ, hết đi làm chỗ này lại qua làm chỗ nọ đủ nghề kiếm sống. Năm 20 tuổi hắn giữ xe cho công ty SEO nhà ông Bá Kiến, bấy giờ công ty Bá Kiến ăn nên làm ra và giàu nhất làng SEO, còn nghe đâu ông Bá có cô em chân dài cặp bồ thường xuyên dẫn nhau đi đánh Golf và nương tự vào nhau, thời buổi này làm SEO giỏi thì gái vây quanh còn hơn đại gia nghe thiên hạ bảo thế. Người ta bảo ông Bá Kiến ra đường thì hách dịch, cả làng phải sợ, mà về công ty phải sợ cái cô thư ký còn trẻ. Người cô ấy phốp pháp, má cô ấy hây hây, mà ông Bá thì hay đau lưng lắm; người có bệnh đau lưng thì hay sợ đàn bà mà chúa đời là khoẻ ghen. Có người nói ông Bá ghen anh Chí giữ xe khoẻ mạnh mà sợ cô thư ký nên không dám nói. Có người thì bảo anh chàng giữ xe ấy được cô thư ký tin tưởng nên lấy tài liệu SEO của công ty cho anh chàng học mót. Mỗi người nói một cách. Chẳng biết đâu mà lần. Chỉ biết một hôm anh Chí bị ông Bá dằn mặt một trận rồi đuổi việc thẳng cổ, thế là anh lại thất nghiệp. Nhờ có chút nhanh nhảu, ham học hỏi nên trong thời gian giữ xe ở công ty SEO nhà Bá Kiến, anh học lỏm được ít về SEO, rồi cũng nhờ chút vốn kiến thức đó mà anh đã phỏng vấn đậu vào làm nhân viên SEO cho một công ty bán hàng nhỏ. Bẵng đi một thời gian, nghe đâu hắn làm SEO ở công ty nọ chẳng ăn thua, từ khoá rớt hết, thứ hạng cũng không tăng, website thì nát bét,… vậy rồi thành ra chán nản, ngày nào hắn cũng say. Mọi hôm cũng thế, cứ chiều hôm nào đi làm về thấy nét mặt hắn đăm chiêu là biết tối nay kiểu gì hắn cũng say, mà hắn say thì hắn chửi, thật là ầm ĩ !Hàng xóm phải một bữa điếc tai, mà hắn chửi mới sướng miệng làm sao! Mới ngoa ngắt làm sao. Họ bảo nhau hắn chửi cái gì mà gu gồ với cả ki guộc, rồi chửi cái gì mà tun tun tools với cả thứ hạng,… bà con nghe chả hiểu ra cái mịa gì cả Hôm nay chủ nhật, sáng hắn cưới chiếc xe wave tàu đi từ tinh sương, giờ này về nó lại say rượu, tay hắn lăm lăm cầm một cái vỏ chai loạng choạng chân vẹo chân xiêu đi trên đường mà chửi… Thôi thì nhà nào cũng cứ đóng cái cổng cho thật chặt, rồi mặc thây cha nó, nó chửi thì tai liền miệng đấy, chửi thì lại nghe! Thành thử chỉ có ba con chó dữ với một thằng SEO say rượu!… Đầu giờ chiều ngày chủ nhật trời nắng lắm, nên đường vắng. Hắn cứ đi, cứ chửi, cứ dọa đập phá gì đó. Hắn xông xông đi vào công ty. Cả công ty chủ nhật chỉ có mình anh giám đốc đang ngồi vò đầu bứt tóc trước màn hình máy tính. Nghe tiếng hắn, anh sếp thấy sao bực mình quá! Thật ra thì chính anh Chí đang làm ông sếp bực mình, bởi vì tuyển anh về làm SEO mất bao nhiêu tiền bạc trả lương với mua backlink này, guest post nọ mà chẳng mang lại hiệu quả gì. Nhưng rồi sếpcũng phải quát một câu cho nhẹ người – Chí Phèo đấy hở ? Lè bè vừa thôi chứ, tôi không phải là cái kho bạc mà trả lương cho anh mãi trong khi chẳng mang lại kết quả gì trong công việc. Rồi sếp ném bẹt xấp tiền lương tháng này xuống đất, sếp bảo hắn – Cầm lấy mà cút đi cho rảnh. Rồi làm nghề gì mà ăn chứ làm SEO rồi cứ báo hại công ty người ta mãi à? Hắn trợn mắt chỉ tay vào mặt sếp – Tao không đến đây xin ba đồng lương. Thấy hắn toan làm dữ sếp đành dịu giọng – Thôi, cầm lấy vậy, tôi không còn có thể giữ anh lại công ty đâu. Hắn vênh cái mặt lên, rất kiêu ngạo – Tao đã bảo là tao không đến để đòi tiền. – Giỏi! Hôm nay mới thấy anh nói anh không cần tiền. Thế anh cần gì? – Tao muốn làm một SEO ma na zơ, hoặc chí ít là một “lít đơ SEO”, tao chán làm nhân viên lương ba cọc ba đồng rồi – Ồ tưởng gì! Tôi chỉ cần anh làm SEO giỏi và lương thiện cho thiên hạ nhờ. – Không được! Ai cho tao lương thiện? Ai cho tao lên TOP? Làm thế nào để được Google index nhanh bài viết? Làm thế nào để vượt TOP qua mấy site đối thủ đang bơm traffic user ầm ầm? Tao không thể là người lương thiện nữa, tao không muốn SEO mũ trắng nữa. Biết không? Chỉ có một cách… biết không! Chỉ có một cách là… cái này biết không? Hắn rút trong ba lô ra cái laptop cũ. Sếp hắn ngồi nhỏm dậy, Chí Phèo đã ném ngay cái laptop tới rồi. Sếp chỉ kịp kêu một tiếng rồi chiếc laptop rơi bể toang. Chí Phèo vừa ném đồ đạc túi bụi vừa kêu lên thật to. Hắn kêu lên, không bao giờ người ta vội đến. Bởi thế khi người ta đến thì công ty đã bị đập phá tanh bành. Vậy rồi hắn bị bắt, hắn bị giải lên huyện nghe đâu không đi tù nhưng đền mớ tiền thiệt hại tài sản cho công ty. Hắn lại thất nghiệp, từ đó hắn trở thành một “phờ ri len xơ” đi SEO dạo, nhận SEO đủ thể loại từ bet bủng qua xxx nhưng chẳng có dự án nào ra hồn. Hắn chán nản lao vào con đường SEO mũ xám rồi mũ đen mà cũng chẳng ăn thua… Hắn lại say, say khướt mỗi ngày… và mỗi lần say hắn lại xiêu vẹo ngả nghiêng thân xác trên con đường nhỏ dẫn về xóm trọ phía sau cái lò gạch cũ… đời này Google nợ hắn 1 lần cơ hội TOP, cả thế giới dân làm SEO nợ hắn 1 lần cho hắn vượt TOP,… thương thay cho thân phận hắn… Google nghe đâu lại sắp cập nhập gì đó, rồi hắn sẽ lại ném thêm vài cái laptop bể toang cho mà xem… khổ đời hắn. P/s Hôm nay cuối tuần, mình lại mong muốn mang lại cho các bạn một tiếng cười giải trí mà không kém phần chua cay đây. Hy vọng song song với những Videos mình chế, thì mình sẽ sử dụng những cách trình bày content khác nhau để vừa mang tính giải trí cuối tuần vừa truyền tải một chủ đề nào đó cho anh em SEO. Cre Trịnh Bảo – Nghiện SEO Lưu ý trong bài để ý chính tả, "lặp đi lặp lại", "cách mạng tháng Tám" Đề Cảm nhận về hình tượng Chí Phèo trong đoạn trích vừa đi vừa chửi Nam Cao là một trong những cây bút suất sắc của dòng văn học hiện thực phê phán giai đoạn 1930-1945 là nhà văn có quan điểm nghệ thuật tiến bộ, có tấm lòng đôn hậu chan chứa tình thương, gắn bó sâu nặng với quê hương và những người dân nghèo khổ. Ông là cha đẻ của những tác phẩm nổi tiếng đời thừa, sống mòn, Lão Hạc, Chí Phèo. Thành công nhất của Nam cao là kiệt tác chí phèo đặc biệt là xây dựng nhân vật chí phèo người nông dân lương thiện bị lưu manh hóa. Đoạn văn gây ấn tượng nhất là tiếng chửi của chí phèo trong phần đầu tác phẩm "Hắn vừa đi vừa chửi... cả làng Vũ Đại cũng không ai biết..."Bạn đang xem Hắn vừa đi vừa chửiChí Phèo là 1 anh canh điền khoẻ mạn, hiền lành, chăm chỉ. Tuổi thơ Chí là những chuối ngày bất hạnh, một đứa trẻ mồ côi, một đứa con hoang, một kẻ bần cùng, nhưng Chí vẫn cố gắng vươn lên sống cuộc đời lương thiện. Bá Kiến vì ghen đã đầy Chí vào nhà tù. Nhà tù thực dân nhào nặn Chí trở thành kẻ lưu manh, trở thành công cụ sai khiến của Bá Kiến. Chí làm những việc tôi lỗi như đâm thuê chém mướn, rạch mặt ăn vạ và triền miên trong cơn say. Bị người dân làng Vũ đại xa lánh, xua đuổi, bị cự tuyệt quyền làm người. Đó là bi kịch đau đớn nhất. Có lẽ vì vậy ngay phần đầu tác phẩm Nam Cao đã cho Chí Phèo xuất hiện không phải bằng xương bằng thịt mà bằng tiếng chửi "hắn vừa đi vừa chửi. Bao giờ cũng thế cứ rượu xong là hắn chửi". Người đọc hình dung trước mắt một Chí Phèo vừa say xỉn lại vừa chửi bới. Có lẽ hành động này lập đi lập lại nhiều lần thành một thói quen xấu. Trước mắt người đọc không còn là một anh canh điền hiền lành mà là một thằng du côn. Vậy Chí phèo đã chửi những ai, chửi như vậy để làm gì? Nhà văn Nam cao lại tiếp tục miêu tả rất rõ ràng tiếng chửi của Chí "bắt đầu hắn chửi trời", trời là một vật linh thiêng nhưng vô hình thậm chí không có thật mà chỉ là không gian của vũ trụ. Câu tu từ "có hề gì? Trời có của riêng nhà nào?" như một lời khẳng định vừa như sự biện minh. Ông trời trong cảm nhận của mọi người là to lớn nhưng không của riêng ai, chửi cũng không hề hấn gì. Rõ ràng hắn cất tiếng chửi nhưng nhận lại là sự im ắng. Đối tượng thứ hai chí phèo chửi "hắn chửi đời" chửi như thế nghe ra to tát và ghê gớm. Đời là bao hàm con người và cuộc sống, theo cách của Nam cao "đời là tất cả nhưng chẳng là ai". Tiếng chửi của chí phèo thành ra vẫn rất vu vơ nên không ai chấp không ai lên tiếng. Đối tượng mà Chí Phèo chửi bây giờ có về cụ thể hơn "hấn chửi ngay tất cả làng Vũ Đại". Đó là tất cả những người sống trong làng Vũ đại này mà ngày nào hắn cũng gặp, Có hai đối tượng từ bọn Cường hào ác bá đến những người lao động nghèo. Thế nhưng cả làng Vũ Đại này ai cũng nhủ "chắc nó trừ mình ra" thành ra không ai lên tiếng cả. Hắn chửi mà không ai chửi lại thì tức thật. Người đọc hình dung thái độ của Chí vừa hâm hực vừa tức tối "tức thật! Ờ! Thế này thì tức thật! Tức chết đi được mất!". Cách lặp từ "tức thật!" và cách biểu hiện mức độ cảm xúc cao hơn " tức chết đi được mất!", đây là lời độc thoại của chí thêm Cách Làm Sợi Cháo Canh Từ Bột Mì Ngon Chuẩn Vị Nghệ An, Cách Làm Món BáNh Canh BộT Mì Của Phan Bao VanXem thêm Cho Hình Chóp Tam Giác Đều Sabc, Hình Ảnh Và Bài Toán Mẫu Chí như đang nghiến răng giận dữ tức điên lên bởi cả làng Vũ Đại ngày ấy không ai chịu chửi nhau với hắn. Hắn quyết tìm một đối tượng để chửi cho bõ tức "hắn phải chửi cha đứa nào không chửi nhau với hắn." Vậy là hắn chửi liên tục những kẻ nào không chửi nhau với hắn, hắn đều chửi nhưng vẫn không ai chửi lại. Hắn chửi rồi lại liền miệng vì ai muốn đi chửi nhau với chí phèo, chửi nhau với cái thằng đầu bò chỉ có nghề rạch mặt ăn vạ, đâm thuê chém mướn. Không rỗi công để họ chửi hắn. Vì thế "không ai ra điều". Chửi mãi nhưng không ai chửi lại dường như cơn điên của chí phèo lên đỉnh điểm. Nam Cao một lần nữa đọc thấu nội tâm của hắn. Hắn vừa chửi lại vừa văng tục "mẹ kiếp! Thế có phí rượu không? Thế thì có khổ hắn không? Không biết đứa chết mẹ nào đẻ ra hắn cho hắn khô đến nông nỗi này?" Từ ngữ "mẹ kiếp!" và "đứa chết mẹ nào" là từ chửi thề khi đối tượng đang bực tức về vấn đề gì đó không kìm được văng ra một cách tự nhiên nhưng đây cũng là thói quen của chí phèo. Hắn thấy phí rượu vì uống rượu để chửi người ta, để người ta chửi lại mình nhưng không ai chịu chửi. Đằng sau tiếng chửi vẫn lặp đi lặp lại tưởng chừng như ngoa ngoắt của Chí dường như nó ẩn chứa cả một nội tâm vô cùng sâu sắc vì từ lâu hắn đã bị gạt ra khỏi xã hội loài người. Có lẽ hắn muốn thông qua tiếng chửi làm kênh giao tiếp. Nếu người ta chửi lại hắn thì hắn vẫn được công nhận là con người. Đây cũng chính là bi kịch vô cùng đau đớn trong cuộc đời Chí. Vì thế hắn dồn cái tức đấy lên "con chết mẹ nào đẻ ra thân hắn". "A ha! Phải đấy hắn cứ chỉ mà chửi, hắn cứ chửi đứa chết mẹ nào đẻ ra thân hắn, đẻ ra cái thằng chí phèo!" Từ cảm thán "a ha" bật lên như một phát hiện vì cái tức giận ấy đã có đối tượng để trút. Hắn chửi hắn nghiến răng ken két, hắn muốn chửi chính mẹ ruột hắn, đẻ hắn ra, bỏ rơi hắn làm cho cuộc đời hắn đau khổ. Chẳng thà không đẻ ra hắn để hắn không có trên cõi đời. Thế nhưng "biết đứa nào đã đẻ ra Chí Phèo? Có mà trời biết! Hắn không biết, cả làng Vũ Đại cũng không ai biết...". Câu hỏi vang lên không một sự hồi âm bởi chí phèo từ lâu đã là một đứa con hoang. Tiếng chửi của chí phèo lặp đi lặp lại nghe có vẻ to tát nhưng không động chạm đến ai. Phạm vi tiếng chửi thu hẹp dần từ chung nhất, xa nhất đến gần nhất. Dưới ngòi bút của Nam cao là một chí phèo say nhưng logic của câu chữ lại là người tỉnh. Đằng sau tiếng chửi đó dường như người đọc cảm nhận một chí phèo đang vật vã, tuyệt vọng giữa sa mạc cô độc vì hắn khao khát được mọi người chửi để hắn vẫn là một con người. Nhưng cả làng Vũ Đại đã từ chối không nhận hắn là người. Vì thế, qua tiếng chửi Chí Phèo căm thù tất cả, đối lập tất cả. Đây là bi kịch đau thương của người lương thiện bị tước quyền làm người, sức mạnh tố cáo và giá trị hiện thực của tác phẩm là ở đó. Với cách vào chuyện tự nhiên, ngôn ngữ sinh động, biến hóa, sử dụng tiếng chửi và từ ngữ thô tục trong trang văn, cách xây dựng chân dung Chí Phèo độc đáo, diễn biến nội tâm phức tạp, ngôn ngữ độc thoại, dùng khẩu ngữ đời thường; qua đoạn trích hình ảnh Chí phèo hiện lên sinh động khác lạ một Chí Phèo say ngất ngưởng lảo đảo bước ra từ trang văn. Đó cũng là nỗi đau dồn nén của người dân lương thiện bị từ chối quyền làm người. Nam Cao gián tiếp tố cáo xã hội phi nhân tính tàn bạo, thâm độc, hủy diệt con người. Đồng thời đây là tiếng nói đồng cảm với bi thảm của người dân Việt Nam Trước cách mạng tháng Tám. “Hắn vừa đi vừa chửi. Bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là hắn chửi. Bắt đầu chửi trời. Có hề gì? Trời có của riêng nhà nào? Rồi hắn chửi đời. Thế cũng chẳng sao đời là tất cả nhưng chẳng là ai. Tức mình, hắn chửi ngay tất cả làng Vũ Đại. Nhưng cả làng Vũ Đại, ai cũng nhủ “ Chắc nó trừ mình ra! ” Không ai lên tiếng cả. Tức thật! ờ ! Thế này thì tức thật! Tức chết đi được mất! Đã thế, hắn phải chửi cha đứa nào không chửi nhau với hắn. Nhưng cũng không ai ra điều. Mẹ kiếp! Thế có phí rượu không? Thế thì có khổ thân hắn không? Không biết đứa chết mẹ nào lại đẻ ra thân hắn cho hắn khổ đến nông nỗi này? A ha ! Phải đấy hắn cứ thế mà chửi, hắn cứ chửi đứa chết mẹ nào đẻ ra thân hắn, đẻ ra cái thằng Chí Phèo! Hắn nghiến răng vào mà chửi cái đứa đã đẻ ra Chí Phèo. Nhưng mà biết đứa nào đã đẻ ra Chí Phèo? Có trời mà biết, hắn không biết, cả làng Vũ Đại cũng không ai biết …”Trích “Chí Phèo” – Nam CaoAnh chị hãy cảm nhận ý nghĩa đoạn văn đang xem Hắn vừa đi vừa chửi cứ rượu xong là hắn chửiHướng dẫn làm bài– Tiếng chửi của Chí Phèo được đưa ngay lên đầu tác phẩm, để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng tác giả về nhân vật Chí Phèo với tiếng chửi đầy bất mãn và đau đớn.– Những hình thái diễn đạt khác nhau của tiếng chửi+ Thông qua lời dẫn truyện lạnh lùng, xót xa của tác giả.+ Thông qua lời thuật lại đầy ngán ngẩm, thờ ơ, hờ hững của dân làng Vũ Đại+ Thông qua cái giọng bực tức, chất vấn, đớn đau, quằn quại khi vật lộn với bi kịch của chính bản thân Chí Phèo.– Tiếng chửi có sự tăng tiến về mặt cấp độ càng về sau tiếng chửi của hắn càng trở nên gay gắt, cay cú và phẫn nộ, đau đớn đến cực điểm.– Tiếng chửi xuất phát từ bi kịch số phận Mồ côi từ thuở lọt lòng, không cha không mẹ.+ Tiếng chửi xuất phát từ bi kịch tha hóa Sự lương thiện tốt đẹp ấy của Chí đã bị chà đạp, tàn phá bởi sự lẳng lơ đĩ thõa của một người đàn bà, và lòng ghen tuông mù quáng của tên chồng bất lực, sợ vợ là Bá Kiến. Chí Phèo bị đổ oan, vào tù độ 7, 8 năm. Từ đó Chí Phèo bị trượt dài trên con đường tội lỗi, tha hóa nhân hình, nhân phẩm, trở thành quỷ dữ của Chí Phèo.+ Tiếng chửi xuất phát từ bi kịch bị từ chối quyền làm người Gặp Thị Nở, khao khát một mái ấm, và trở lại làm người lương thiện nhưng bị những lời lẽ đay nghiến của bà cô làm tỉnh ngộ, lựa chọn tử tử kết thúc cuộc đời.– Tiếng chửi của Chí là tiếng nói đau thương của một con người ý thức về bi kịch của mình sống giữa cuộc đời nhưng đã mất quyền làm người. Đó chính là sự đau xót của nhà văn đối với nhân vật của mình.– Cách sắp xếp tiếng chửi của Chí Phèo “Bắt đầu hắn chửi trời… Rồi hắn chửi đời… chửi ngay tất cả làng Vũ Đại… chửi đứa chết mẹ nào đẻ ra thân hắn, đẻ ra cái thằng Chí Phèo…“– Sử dụng biện pháp tu từ cú pháp+ Điệp cú pháp, liệt kê hắn chửi trời… hắn chửi đời… chửi ngay… chửi đứa… nhấn mạnh đối tượng của tiếng chửi được sắp xếp từ xa đến gần, từ cao đến thấp, có thứ tự, có lớp lang.+ Cuối câu chửi sử dụng nghệ thuật chêm xen “đẻ ra cái thằng Chí Phèo“ nhấn mạnh bi kịch bị từ chối của Chí Phèo đồng thời gián tiếp tố cáo chính xã hội thực dân nửa phong kiến đã đẻ ra Chí Phèo.→ Tiếng chửi của Chí Phèo diễn ra theo trật tự từ cái vĩ mô đến cái cụ thể, từ lớn đến nhỏ.– Những tiếng chửi của Chí Phèo vu vơ, uất ức, hắn chửi từ trời đến đời, từ làng Vũ Đại đến những người không chửi nhau với hắn… hắn chửi tất cả mà chẳng trúng vào ai. Bởi Chí Phèo không biết ai làm hắn khổ, còn cả thế gian ai cũng nghĩ mình vô can trong bi kịch của Chí.– Điều độc đáo trong tiếng chửi của Chí Phèo là ở việc Nam Cao đã lồng tiếng chửi vào một nhân vật đã bị tha hóa cả đạo đức và nhân cách, hắn chính là sản phẩm của sự tàn bạo. Thế nên, tiếng chửi ấy rất xứng đáng, rất hợp lý.– Đặc sắc nghệ thuật trần thuật qua tiếng chửi+ Kết cấu đi thẳng vào vấn đề chính trong tiếng chửi hội tụ các vấn đề quan trọng mà tác giả muốn triển khai.+ Cách dẫn dắt cuốn hút, hấp dẫn người đọc.+ Cách kể chuyện đa chủ thể bằng lời nửa trực tiếp, tiếng chửi vừa có điểm nhìn của Nam Cao, vừa có điểm nhìn của Chí Phèo, vừa có điểm nhìn của làng Vũ Đại.→ Nghệ thuật trần thuật đạt đến trình độ bậc thầy, làm nên sức sống cho tác khảoNam Cao đã mở đầu thiên truyện một cách độc đáo, ấn tượng đó chính là tiếng chửi của Chí Phèo. Hắn vừa đi vừa chửi “Hắn vừa đi vừa chửi. Bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là hắn chửi. Bắt đầu chửi trời, có hề gì? Trời có của riêng nhà nào? Rồi hắn chửi đời. Thế cũng chẳng sao Đời là tất cả nhưng cũng chẳng là ai. Tức mình hắn chửi ngay tất cả làng Vũ Đại. Nhưng cả làng Vũ Đại ai cũng nhủ “Chắc nó trừ mình ra!”. Không ai lên tiếng cả. Tức thật! Ồ thế này thì tức thật! Tức chết đi được mất! Đã thế, hắn phải chửi cha đứa nào không chửi nhau với hắn. Nhưng cũng không ai ra điều. Mẹ kiếp! Thế thì có phí rượu không? Thế thì có khổ hắn không? Không biết đứa chết mẹ nào đẻ ra thân hắn cho hắn khổ đến nông nỗi này! A ha! Phải đấy hắn cứ thế mà chửi, hắn chửi đứa chết mẹ nào đẻ ra thân hắn, đẻ ra cái thằng Chí Phèo? Mà có trời biết! Hắn không biết, cả làng Vũ Đại cũng không ai biết.”Đoạn văn ngay từ đầu tác phẩm đã lột tả một cách sâu sắc số phận bất hạnh của Chí Phèo bi kịch một con người sinh ra làm người nhưng bị tước mất quyền làm người. Đằng sau bi kịch ấy là một tâm trạng đau đớn quần quại, uất ức và bế tắc của nhân chửi vậy, nhưng không có ai chửi nhau lạị với hắn bởi ai cũng nghĩ “chắc nó trừ mình ra!. Chí Phèo chửi phải chăng là hắn say rượu? Nhưng không! hắn càng uống càng tỉnh. Bởi thế tiếng chửi của Chí Phèo chính là sự giao tiếp của hắn với đời, hắn muốn được nói chuyện, muốn nói chuyện giao tiếp với mọi thường, người ta chỉ “chửi” khi đang tức giận một điều gì hay một người nào đó. Tiếng chửi gây mất hoà khí với mọi người xung quanh, nhưng đôi khi nó giúp chúng ta bớt căng thẳng vì “bõ tức”. Nhưng, Chí có xích mích điều gì hay với ai mà lại phải chửi? Lia cận cảnh vào những đối tượng mà Chí đang xích mích, đó là “trời”, “đời”, “làng Vũ Đại’, “ai không chửi nhau với hắn”, “người đẻ ra hắn”. Tiếng chửi của một kẻ tưởng chừng như say rượu ấy lại có lớp , bài bản, từ cao xuống thấp, từ xa đến gần, từ không xác định đến xác định. Tuy nhiên, cái đối tượng tưởng chừng như xác định “người đẻ ra hắn” thì “hắn không biết”, “cả làng Vũ Đại cũng không ai biết”. Thành ra, tiếng chửi ấy vu vơ, cất lên cao rồi lại lọt thỏm giữa không vậy, hắn chửi “trời” nhưng “trời có của riêng nhà nào”. Đối tượng mở đầu của tiếng chửi là “trời”. Bầu trời trong xanh, cao vời vợi yên bình, nhưng trong mắt hắn cũng thật đáng chửi. Vì bầu trời ôm trọn tất cả loài người vào lòng, không chừa một ai cả. Bầu trời ấy đã đón nhận hắn – một người nông dân lương thiện lại còn đón nhận thêm bá Kiến – người huỷ hoại cả cuộc đời hắn. Và phải chăng, bi kịch bị bà Ba gọi vào bóp chân khiến bá Kiến ghen tuông cũng là câu chuyện do “trời” sinh ra. Yếu tố tưởng chừng như duy tâm ấy lại phản ánh cả xã hội đương thời thối nát, không có chỗ cho người lương thiện dung thân. “Trời” như một câu cửa miệng, một thông lệ để kêu ca cho tất cả những số phận bi rồi hắn chửi “đời” “đời là tất cả nhưng cũng chẳng là ai”. Đời là cuộc sống, số phận của một con người từ lúc mới sinh đến khi ra đi. Chửi đời tức là chửi “tất cả”, chửi không sót một thứ gì. Cứ ngỡ tưởng, hắn chửi đời người khác nhưng thực ra, hắn cũng đang chửi đời hắn. Hắn chửi từng câu chuyện, từng bước đi trong cuộc đời mình. Dường như, mọi thứ đổ ập trước mắt hắn đều đáng để cay cú, nhạo báng, chế giễu. Cũng phải thôi khi người ta sinh ra trong “chăn ấm nệm êm” thì hắn lại sinh ra bên “cái lò gạch bỏ không”. Phải chăng, đó cũng là một dấu hiệu báo trước cho cuộc sống với hàng tấn bi kịch về sau. Đời đã bất công với hắn, đã đối xử tệ với hắn, nên hắn phải “chửi”. Giá mà cuộc đời hắn được suôn sẻ, giá mà đời ưu ái hắn hơn thì biết đâu, tiếng chửi ấy đã thay bằng tiếng “cảm ơn”.Cha mẹ cho hắn hình hài của người nhưng cả làng Vũ Đại đã tước đi quyền làm người, biến hắn trở thành con quỷ dữ khiến người ta trở nên ghê sợ. Còn nhớ, từ lúc hắn sinh ra đến năm 20 tuổi, hắn lớn lên trong vòng tay bao bọc của người làng. Tuy nhiên, họ lại “chuyền tay” nhau – một người chỉ nuôi hắn trong một thời gian nhất định. Làng Vũ Đại chỉ nuôi cho “sống”, chứ không ai dạy Chí cách “sống”. Chí hoàn toàn không được hưởng tình yêu thương hay sự chỉ bảo của bất kỳ một ai cả. Cuộc đời hắn là bức tranh với những mảnh ghép không hoàn hảo. Sự nuôi dưỡng mà làng Vũ Đại cho hắn là quá ít để hắn phải nhớ ơn suốt đời. Trái lại, cả làng ai cũng coi hắn là một sinh vật cần phải tránh xa, cần phải cự tuyệt. Ơn một, oán đến mười, đó là lý do vì sao hắn phải chửi. Chửi cả làng, tức là không chừa một người nào. Vậy mà ai cũng nghĩ “chắc nó trừ mình ra”. Cả làng Vũ Đại đều đáng chửi vì không cho hắn được sống như một con người. Hắn đã chai sạn cảm xúc đến độ thứ bật ra không phải là tiếng khóc mà lại là tiếng thấy, chỉ cần một bát cháo hành, một người con gái xấu đến “ma chê quỷ hờn” mà hắn đã “thèm làm hoà với mọi người biết bao”. Có lẽ, con nhím ấy sẽ không còn xù lông nếu mọi người biết vuốt ve, xoa dịu những tổn thương trong trái tim rồi, hắn “chửi cha đứa nào không chửi nhau với hắn”. Cả làng Vũ Đại có ai dại gì mà động vào hắn? Bởi vậy, ai cũng đều đang không “chửi nhau với hắn”. Nực cười, lại có người chửi người không chửi nhau với mình sao? Như một đứa trẻ con làm nũng mẹ, chửi là một cách để Chí thu hút sự chú ý, sự quan tâm của người khác. Trong thâm tâm, Chí chỉ mong muốn có người đáp lại lời hắn dù bằng hình thức giao tiếp thấp nhất là tiếng không những không “thờ mẹ kính cha” mà lại “chửi đứa chết mẹ nào đẻ ra hắn”. Ở một khía cạnh nào đó, người ta nhìn vào hắn như một đứa con bất hiếu. Xong, trở lại với bậc cha mẹ, họ chỉ biết đẻ hắn ra rồi để hắn tự sinh tự diệt. Vậy, công cha có còn như “núi Thái Sơn”, nghĩa mẹ có còn như “nước trong nguồn chảy ra”? Hắn không được hưởng chút nào từ tình yêu thương cha mẹ ngoài việc “đẻ hắn ra”. Mà đẻ hắn ra rồi, hắn nào có sung sướng, hạnh phúc gì? Thà từ đầu đừng có hắn còn hơn. Hắn không hề biết ơn việc mình có mặt trên đời này khiến cho hắn cũng chẳng thiết tha gì việc trả nghĩa cha mẹ. Tiếng chửi đó không phải của một người con bất hiếu mà là của một người con bất hạnh. Thành ra, tiếng chửi đó có phần đáng thương hơn là đáng chửi nhiều như vậy mà “không ai lên tiếng, không ai ra điều”. Tiếng chửi của Chí không đơn thuần là muốn nhiếc móc hay hờn trách ai mà chỉ muốn được giao tiếp với loài người. Người ta thường nói “yêu nhau lắm cắn nhau đau” hay “yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi”. Chửi những cái “đau”, những cái “roi vọt” không đơn thuần là ghét mà nó là một cách để tìm kiếm tình thương. Vậy mà không có một ai cho hắn cơ hội cả. Chỉ có một mình hắn cô độc đến đáng thương, tự chửi rồi tự mình đó là vì sao hắn cảm thấy “tức”, “tức chết đi được mất”, “có khổ hắn không”, “có phí rượu không”. Nếu không uống rượu, chắc hắn cũng không can đảm để làm như vậy. Thế mà uống rượu rồi, can đảm rồi, nhưng kết quả thu về lại hoàn toàn chẳng có gì. Chỉ có mình hắn với “ba con chó giữ”. Đẳng cấp của một con người đã bị hạ xuống tận hàng con vật. Đây chính là sự coi thường, sự nhục nhã lớn nhất mà mọi người dành cho Chí. Dù trong cơn say, hắn vẫn nhận ra điều này và nó làm cho hắn “tức chết đi được”. Bao nhiêu công sức mà hắn “tìm kiếm sự chú ý” đều đổ xuống sông xuống bể khiến hắn khổ tâm, đau đớn cụm từ cảm thán như “tức thật”, “tức chết đi được mất”, “mẹ kiếp”,… cũng những cụm từ mang ý nghĩa phủ định như “chắc nó trừ mình ra”, “không ai ra điều”, “không biết” đã diễn tả thành công giọng điệu phẫn uất, căm hờn của một cái tôi cô đơn, bị ruồng bỏ. Những cụm từ cảm thán ấy đã bộc lộ được cảm xúc của Chí một cách chân thực và rõ nét. Và khác với lối văn phong hoa mỹ, chau chuốt, Nam Cao sử dụng lối nói gần gũi, thân thiết với người đọc. Cũng phải thôi vì đối với một người như Chí, phải sử dụng cái tiếng chửi thô, sơ, nguyên bản mới thể hiện được hết con người. Cũng như ông Hai trong Làng của Kim Lân, Chí là một người nông dân với lối ngôn ngữ thuần Việt. Nhưng qua lối chửi của Chí, mùi lưu manh như hiện rõ trong từng câu từng mắt dường như đã gắn liền với truyện ngắn của Nam Cao. Ông tỏ ra sùng bái, tin tưởng vào giọt nước mắt – sự thiện lương của con người đến độ gần như không có một câu chuyện nào không có chi tiết giọt nước mắt. Giọt nước mắt chính là bi kịch cuộc đời của một nhân vật. Và phải chăng, tiếng chửi của Chí cũng là một hình thức khác của tiếng khóc. Hình thức này độc đáo hơn, tiêu cực hơn nhưng lại đậm phần chân thực, đau đớn chửi của Chí Phèo chính là phản ứng của hắn trước toàn bộ cuộc đời bất hạnh. Nó bộc lộ tâm trạng bất mãn tột độ của một con người ý thức được rằng mình đã bị xã hội ruồng bỏ. Những tiếng chửi vô nghĩa, không được xã hội đón nhận, lắng nghe. Một khi đã bị tước mất quyền làm người thì mọi tiếng chửi rủa, than khóc, tỉnh táo hay say xỉn đều vô tác dụng. Chí Phèo thích kêu làng kêu xóm, đối với một người bình thường thì những tiếng kêu ấy ngay tập tức gây được sự chú ý của mọi người; nhưng đối với Chí lại khác, dù hắn kêu làng như một người bị đâm thì giỏi lắm chỉ làm cho Thị Nở kinh ngạc còn cả làng vẫn không ai động dạng… mà đáp lại lời hắn chỉ có lũ chó xắn xôn xao trong xóm. Tiếng chửi là khao khát được giao tiếp với con người của hắn dù là hình thức hạ đẳng nhất. Nhưng cũng không ai đáp lại nên Chí phẫn uất. Tiếng chửi vừa thể hiện đỉnh cao tấn bi kịch cô đơn, bị từ chối quyền làm người của Chí vừa dẫn dắt câu chuyện đến hoàn cảnh xuất thân và số phận bất hạnh của Chí chi tiết này cho thấy một kiếp sống cô độc của người nông dân bị tha hóa, bị xã hội ruồng bỏ, không còn tư cách làm người. Chí Phèo tồn tại như một “bóng ma” nhưng là một “bóng ma” lạc lõng và không gây kinh sợ cho ai văn thể hiện ngòi bút văn xuôi bậc thầy của Nam Cao ở tài năng dẫn chuyện, kể chuyện, sử dụng ngôn từ nghệ thuật điêu luyện, xuất sắc điểm nhìn trần thuật linh hoạt, làm nổi bật hoàn cảnh và số phận của nhân vật; ngôn ngữ sinh động, đa thanh, kết hợp nhuần nhuyễn giữa ngôn ngữ trần thuật ngôi thứ ba với ngôn ngữ lời nửa trực tiếp, … Chú ý tiếng chửi và cách trần thuật nương theo tâm trạng của một người say rượu và nỗi đau khổ, tuyệt vọng của một con người sinh ra làm người nhưng không được thừa nhận là con người. Bên cạnh đó, đoạn văn mở đầu tác phẩm còn đặc biệt ở chỗ nó tạo ra một kết cấu truyện sáng tạo, làm nổi bật số phận nhân vật và giá trị của thiên thêm Bài Luận Tiếng Anh Về Kỳ Nghỉ Hè Ở Biển, Viết Về Kỳ Nghỉ Bằng Tiếng Anh Có Dịch 20 MẫuĐầu những thế kỷ XX, người ta đã coi chị Dậu là hình mẫu tiêu biểu cho những số phận khổ cực của người nông dân bị ép buộc, phải bán con, bán chó,… Xong, Chí Phèo xuất hiện như một cơn sóng mới xô đi hình ảnh đó, chiếm lấy ngôi vị “người nông dân với số phận bi thảm nhất” bị tha hoá cả về nhân hình lẫn nhân tính, bị cự tuyệt quyền làm người. Có thể nói, Nam cao đã phản ánh thật xuất sắc xã hội đương thời thối nát, buộc con người muốn sống được thì phải tha hoá.

hắn vừa đi vừa chửi